
Thánh Đa Minh sinh khoảng năm 1172 tại Caleruega, Castile, Tây Ban Nha trong một gia đình quý tộc đạo hạnh. Từ nhỏ, ngài được nuôi dưỡng trong bầu khí thánh thiện, đời sống gắn bó với Giáo Hội. Tuổi thơ nổi bật với lòng đạo đức, sự cảm thông với người nghèo và niềm khao khát tìm kiếm chân lý.
Năm 14 tuổi, Đa Minh theo học tại Palencia. Khi nạn đói xảy ra (1191), ngài bán cả sách quý để cứu người, khẳng định chọn tình người hơn kiến thức. Năm 1196, ngài được thụ phong linh mục, rồi làm phó bề trên Kinh sĩ đoàn tại nhà thờ chính toà Osma. Năm 1203, cùng giám mục Diego đi qua miền Nam nước Pháp, ngài đối diện trực tiếp với lạc giáo Cathar, và từ đó khởi đầu sứ vụ rao giảng bằng đời sống khó nghèo, khiêm nhường và đối thoại.
Sau nhiều năm rao giảng tại miền Nam nước Pháp, Đa Minh nhận ra cần một cộng đoàn bền vững để thi hành sứ vụ. Năm 1215, ngài xin Giáo hoàng phê chuẩn việc thành lập một Dòng với sứ mệnh Giảng Thuyết. Ngày 22.12.1216, Đức Hônôriô III chính thức công nhận Dòng Anh Em Giảng Thuyết. Dòng nhanh chóng lan rộng đến Paris, Bologna và các trung tâm trí thức, khẳng định sứ mạng “nói với Chúa và nói về Chúa”.
Những năm cuối đời, Đa Minh miệt mài trên đường giảng thuyết, nuôi dưỡng tinh thần huynh đệ và lòng thương xót. Ngài chọn lối sống nhiệm nhặt, khó nghèo như một lời giảng thuyết cụ thể. Ngày 6.8.1221, ngài qua đời tại Bologna, để lại di chúc tinh thần: “Hãy có đức ái, giữ lòng khiêm nhường, và khó nghèo tự nguyện.” Năm 1234, Đức Gregorio IX phong ngài hiển thánh. Ngài được nhớ đến như “praedicator gratiae” – nhà giảng thuyết về ân sủng.